Một cô gái quê trẻ tại Scotland có tên
Cristout. Cô ta cảm thấy chán chường trong cuộc sống gia đình nề nếp. Cô đến
thưa với cha mẹ “Con không muốn tin
Thượng Đế của cha mẹ. Con quyết định ra đi khỏi nhà”
Và cô bỏ nhà ra đi. Tuy nhiên, chẳng bao lâu
cô bị người ta chê cười và ruồng bỏ và không tìm được việc làm, cô đã phải làm
nghề đứng lề đường bán thân nuôi miệng. Thời gian trôi qua, cha cô đã qua đời
trong sự buồn chán và xấu hổ vì đứa con gái hư đốn của mình. Mẹ cô ngày một già
nua. Còn cô thì mỗi ngày một sa đọa trong lối sống hư đốn của mình.
Sau đó bà mẹ cũng bặt tin con. Rồi tin đồn về
cuộc sống xấu xa của con gái. Bà đã đi tìm con khắp thành phố. Bà đến từng nhóm
cứu trợ với lời thỉnh cầu: “Làm ơn cho
tôi treo tấm hình này”
Ðó là tấm hình của bà đang mỉm cười kèm theo
dòng chữ:
"Mẹ vẫn mãi yêu con. Mẹ mãi chờ con. Về nhà với mẹ đi con, con gái của
mẹ".
Một ngày nọ cô gái đến chỗ một toán cứu trợ
nhận bữa ăn tối. Cô chẳng màng chi đến những lời khuyên răn của những người hữu
trách. Lơ đễnh nhìn tờ thông báo cô chợt nhận ra tấm hình của mẹ cô với hàng
chữ đầy thương mến như nài van cô hãy trở về với bà, cô vội đứng lên xem rõ bức
ảnh và cô đã bật khóc.
Khi trời đã nhá nhem tối, cô quyết định trở
về nhà nơi cô đã ra đi từ lâu. Về tới nhà thì trời cũng vừa hửng sáng. Cô sợ
hãi khép mình bên cánh cửa và băn khoăn không biết phải nói lời nào với mẹ.
Nhưng rồi cô quyết định khẽ gõ cửa, cô nhận ra cánh cửa chỉ khép lại chứ chưa
khóa. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng, cô chạy vội tới giường ngủ của mẹ
và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ và thưa: “Mẹ ơi, con đã về”
Bà vùng chỗi dậy như không tin ở mắt mình.
Nước mắt lăn dài trên gò má đã hom hem của bà, bà vội ôm chầm lấy cô con gái
như sợ cô sẽ vuột mất. Cô gái cố bình tĩnh nói với mẹ “Mẹ ơi, con lo quá, cánh cửa không khóa, nên con tưởng ăn trộm đã mở
cửa để lẻn vào nhà mình”
Bà mẹ dịu dàng nói “Không phải vậy đâu con. Từ ngày con đi thì cánh cửa nhà mình chẳng bao
giờ khóa cả”./.
Tây Nam
No comments:
Post a Comment